Bị đuối nước, chàng shipper may mắn được cứu sống từ cõi chết trở về. Tuy nhiên, do não bị tổn thương nặng anh nằm bất động trên giường, mọi sinh hoạt phải trông chờ những đứa con thơ.
Từ trụ cột của gia đình, giờ đây anh Nguyễn Thành Luân (SN 1986, trú tại khối 7, phường Trung Đô, thành phố Vinh, Nghệ An) bất lực khi chính mình lại trở thành gánh nặng cho vợ, con.
Định mệnh ngày tắm biển
Những ngày tháng 8, trời thành phố Vinh vẫn nắng như đổ lửa, căn phòng trọ rộng khoảng 15m2 của gia đình anh Nguyễn Thành Luân, càng thêm nóng bức đến ngột ngạt.
Sau tai nạn, bị tổn thương não khiến anh Luân bị liệt, mọi sinh hoạt cá nhân đều phải nhờ vào vợ và các con thơ.
Trong căn phòng nhỏ ấy, hai đứa trẻ đang chăm sóc người bố nằm bất động trên giường. Thấy tôi, cô chị vội đi lấy nước, còn cậu em trai nhanh tay lấy chiếc khăn tơi tả lau những giọt mồ hôi trên mặt bố.
“Mẹ đi làm rồi chú ạ. Bố bị tai nạn không đi lại được nên hai chị em cháu phải ở nhà trông ạ”, cháu Nguyễn Thanh Phong (SN 2012, con trai anh Luân) ngoan ngoãn nói.
Tấm áo của đứa trẻ cũng ướt đẫm mồ hôi bởi cái nóng bức trong căn phòng nhỏ. Vừa nói Phong lại vừa bóp tay cho bố mình đỡ mỏi.
Ngày anh Luân nhập viện, ai cũng nghĩ anh không qua khỏi.
Trước đó, vào chiều ngày 19/7, trong một lần xuống biển Cửa Lò tắm, anh Luân không may bị đuối nước. Sau đó, anh được đưa đến bệnh viện đa khoa thành phố Vinh cấp cứu trong tình trạng hôn mê. Rồi được chuyển sang bệnh viện Hữu nghị đa khoa Nghệ An tiếp tục điều trị. Tại đây, anh được điều trị đặc biệt do tổn thương não.
Phải mất gần một tuần hôn mê sâu, anh Luân dần hồi tỉnh, như từ “cõi chết” trở về. Mặc dù vậy, anh tiếp tục phải thở máy, điều trị đặc biệt.
Anh Luân nằm bất động trên giường.
Mẹ đi làm công nhân may, ở nhà các con thơ chăm sóc bố.
Ngày chồng gặp tai nạn đuối nước, chị Nguyễn Thị Nga (vợ anh Luân) cùng 2 con đang ở quê tại huyện Anh Sơn (Nghệ An) vội vàng chạy đến bệnh viện. Tại đây, chị Nga như ngã quỵ, không còn tin vào mắt mình khi thấy chồng nằm bất tỉnh trên giường bệnh.
“Bác sĩ bảo anh ấy bị tổn thương não, ảnh hưởng thần kinh nên dẫn đến bị liệt, chân không thể cử động và phải điều trị dài ngày. Do không có tiền, hoàn cảnh túng thiếu nên tôi xin đưa anh ấy về nhà để chăm sóc. Bây giờ, hàng ngày anh ấy điều trị bằng thuốc bắc, châm cứu, tập vật lý trị liệu nhưng tình trạng cũng không thấy tiến triển thêm”, chị Nga ngậm ngùi tâm sự.
Tôi không muốn trở thành gánh nặng cho vợ con
Chị Nga bảo, trước đây chồng đi làm ở miền Nam, vài năm trở lại đây anh về làm shipper tự do ở thành phố Vinh. Còn chị làm công nhân may, cả gia đình 4 người sống trong căn nhà trọ thuê chật chội.
Vợ chồng anh Luân và 2 con thơ thuê trọ ở khối 7, phường Trung Đô. Hằng ngày chị Nga đi làm công nhân may.
Thu nhập bấp bênh, nên cuộc sống của gia đình vốn đã khốn khó, từ ngày anh Luân gặp nạn càng trở nên túng quẫn đủ đường.
Nằm bất động trên chiếc giường cũ kỹ, cộng với thời tiết nắng nóng, khiến anh mệt mỏi thêm. Miệng anh ú a, ú ớ được ít từ như đứa trẻ tập nói.
“Tôi không muốn trở thành gánh nặng cho vợ và con. Giờ tôi muốn được ra đi thanh thản để vợ con đỡ khổ”, nói được mấy câu, anh Luân quay mặt đi nơi khác rồi bật khóc. Có lẽ anh khóc vì quá bất lực, vì bản thân mình giờ đây lại trở thành gánh nặng cho vợ và các con.
Từ ngày anh đổ bệnh, tất cả các sinh hoạt thường ngày đều phải trông chờ vào vợ, con.
Anh Luân bất lực khi giờ đây mình trở thành gánh nặng cho vợ và các con.
Do bị tổn thương não nên 2 chân anh bị liệt, giờ đây ngoài uống thuốc bắc, anh Luân phải tập vật lý trị liệu, châm cứu nhưng không có tiến triển.
“Nhìn hai cháu nhỏ ngoan ngoãn luôn biết động viên, chăm sóc bố mà lòng tôi đau thắt. Đáng lẽ cái tuổi của hai đứa con anh Luân giờ này phải được vui đùa… “, anh Nguyễn Thắng – một người bạn anh Luân có mặt chia sẻ.
Ông Trần Quảng Đại – Chủ tịch UBND phường Trung Đô, thành phố Vinh chia sẻ: “Sau khi nhận được thông tin về trường hợp anh Luân – công dân trú trên địa bàn phường, chúng tôi đã liên hệ với bệnh viện nhờ giúp đỡ, hỗ trợ. Sau đó các tổ chức đoàn thể của phường cũng đã trực tiếp đến nhà thăm hỏi, động viên gia đình anh Luân. Trong lúc khó khăn như thế này, gia đình anh Luân rất cần sự chung tay, giúp đỡ của mọi người”.
“Cuộc chiến” ấy sẽ còn kéo dài, không biết người vợ gắng gượng như thế nào. Nhiều người khuyên chị nên đưa chồng ra bệnh viện ở Hà Nội để điều trị, biết đâu sẽ có tiến triển tích cực, nhưng giờ đây chị lấy gì để đưa chồng đi điều trị.